Lệ Và Thầy Thể Dục
Danh sách phần:
Chương 2: Lời Thổ Lộ Chiều Mưa
Sau buổi tập đầu tiên ấy, Lệ hay nghĩ về thầy Hải, nụ cười đẹp trai và lời khen làm cô xao xuyến. Mấy ngày sau, lớp học thể dục vẫn vui vẻ, thầy vẫn chú ý Lệ nhiều hơn, lúc thì sửa tư thế chạy bộ, lúc thì khen cô nhảy cao giỏi, làm cô đỏ mặt hoài. Tụi bạn thân nhỏ Lan và nhỏ Minh hay chọc cô, mỗi lần thầy lại gần là tụi nó thì thầm cười khúc khích.
"Hôm nay thầy Hải lạ lạ, chú ý mày quá Lệ ơi."
Nhỏ Lan chọc, mắt lém lỉnh. Nhỏ Minh gật đầu lia lịa:
"Ừ, thầy đẹp trai, mày không rung rinh hả? Tao thấy mày cười tủm tỉm hoài."
Lệ lắc đầu, giả vờ giận:
"Tụi mày đừng có nghĩ bậy, tao tập trung học hành chứ."
Nhưng trong lòng cô, thầy dần trở thành hình bóng đặc biệt, cô hay nhìn thầy từ xa, nghĩ về giọng nói ấm áp. Thầy Hải cũng vậy, đêm nào thầy cũng nghĩ về Lệ, về đôi mắt long lanh và nụ cười tươi, thầy biết tình cảm này không đơn giản, nhưng thầy cố kiềm chế, vì thầy trò mà. Thầy hay ở lại trường trễ, soạn giáo án, nhưng thật ra là để hy vọng gặp cô ở sân tập.
"Cô ấy học giỏi, xinh đẹp, mình không xứng đâu, nhưng sao lòng mình rung động quá."
Thầy nghĩ thầm, nằm thao thức.
Hôm ấy, trời chiều âm u, mây đen kéo đến nặng trịch, gió thổi vi vu làm lá cây xào xạc. Lớp tan sớm vì sắp mưa, tụi học sinh ùa về như ong vỡ tổ, sân trường nhanh chóng vắng vẻ, chỉ còn tiếng chim hót lẻ loi. Lệ ở lại câu lạc bộ bóng chuyền, tập thêm một chút vì mai có trận giao hữu với lớp khác. Cô mặc bộ đồ thể thao đơn giản, mái tóc buộc cao, tập đánh bóng vào lưới, mồ hôi nhễ nhại nhưng cô vui vì nghĩ đến thầy khen cô giỏi. Nhỏ Lan và nhỏ Minh ở lại với cô một lúc, tụi nó vừa giúp nhặt bóng vừa tám chuyện.
"Ê Lệ, mày tập chi dữ vậy, mai thắng chắc rồi."
Nhỏ Minh nói, thở hì hì vì mệt. Nhỏ Lan cười:
"Chắc mày tập để thầy Hải khen chứ gì, tao thấy thầy hay nhìn mày lắm."
Lệ đỏ mặt:
"Tụi mày đừng chọc nữa, tao tập cho đội mình thôi."
Nhưng trời tối sầm, tụi bạn lo lo:
"Ê Lệ, về đi, trời sắp mưa to rồi, không thôi ướt nhẹp, mai bệnh sao tập."
Lệ cười:
"Tao tập thêm chút nữa, tụi mày về trước đi, tao chạy về kịp mà."
Tụi bạn gật đầu, vẫy tay chào, chạy vội về nhà, để Lệ một mình trên sân. Cô tiếp tục tập, tiếng bóng đập lộp độp, nhưng gió mạnh hơn, lá bay lả tả. Thầy Hải từ văn phòng nhìn ra cửa sổ, thấy Lệ một mình giữa sân rộng, lòng thầy lo lo, vì trời sắp mưa lớn. Thầy cầm cây dù đen, đi ra sân, lòng thầy đập mạnh, nghĩ hôm nay phải nói ra tình cảm, không thể giấu mãi được nữa.
"Cô ấy một mình vậy nguy hiểm, mưa xuống ướt hết."
Thầy nghĩ, bước nhanh hơn, thầy đến gần, gọi:
"Em này, trời sắp mưa lớn rồi, em về đi kẻo ướt."
Lệ giật mình quay lại, thấy thầy đứng đó với cây dù trên tay, má cô đỏ lên vì bất ngờ:
"Dạ thầy, em tập xong rồi ạ, em về liền."
Cô cúi đầu nhặt bóng, tay hơi run run, nhưng mưa bắt đầu rơi lộp độp, hạt mưa to như hạt đậu. Thầy mở ô, che cho cô:
"Đi dưới cây dù với thầy, thầy đưa em ra cổng, không thôi ướt hết."
Lệ ngần ngừ một chút, nhìn mưa rơi dày đặc, cô đành đi bên thầy, vai chạm vai nhẹ nhàng, tim cô đập nhanh thình thịch vì gần gũi. Hai người đi dưới mưa, tiếng mưa lộp độp trên ô, thầy kể chuyện vui để đỡ ngại ngùng:
"Hồi thầy học cấp ba, cũng hay tập dưới mưa thế này, nhưng ướt mem, bệnh hoài, mẹ thầy la um sùm."
Lệ cười khúc khích, quên cả ngại:
"Thầy kể vui quá, em cũng thích mưa, nhưng sợ ướt thôi, ướt rồi lạnh lắm."
Thầy cười:
"Ừ, em cẩn thận sức khỏe, mai còn thi đấu mà."
Đi được nửa đường, đến chỗ khuất khu sau hàng cây, mưa rơi nặng hạt hơn, thầy dừng lại, nhìn Lệ nghiêm túc. Tim thầy rung rung, thầy nghĩ:
"Mình phải nói ra, không thể giấu nữa, cô ấy sắp tốt nghiệp rồi, biết đâu cô ấy cũng có tình cảm với mình."
Thầy hít sâu, giọng hơi run:
"Lệ này, thầy có chuyện muốn nói với em, em nghe thầy nói hết nha."
Lệ nhìn thầy, mắt to tròn long lanh dưới mưa, tim cô đập mạnh:
"Dạ thầy, chuyện gì ạ? Thầy nói đi."
Thầy nhìn thẳng vào mắt cô, giọng ấm áp nhưng chân thành:
"Thầy thích em, không phải thích kiểu thầy trò bình thường, mà thích kiểu... tình cảm nam nữ. Từ buổi tập đầu tiên, thầy thấy em xinh đẹp, năng động, thầy không kiềm được lòng mình. Thầy biết không đúng với quy tắc thầy trò, nhưng thầy phải nói ra, vì giấu hoài thầy chịu không nổi."
Lệ đứng sững, má đỏ bừng bừng, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Cô nghĩ thầm:
"Thầy thích mình thiệt hả, sao mình vui vui lạ vậy, nhưng mình là học sinh, biết sao giờ."
Cô cúi đầu, giọng nhỏ xíu:
"Thầy... em không biết nói sao, em cũng thấy thầy đặc biệt, thầy vui tính, đẹp trai, em hay nghĩ về thầy, nhưng em là học sinh mà, thầy ơi."
Thầy mỉm cười buồn buồn, nhưng mắt sáng lên vì lời cô:
"Thầy biết, thầy không ép em đâu, thầy chỉ muốn em biết lòng thầy thôi. Sau này em tốt nghiệp, nếu em muốn, thầy chờ em. Thầy không muốn mất cơ hội."
Mưa rơi lộp độp trên ô, không khí im lặng một chút, chỉ nghe tiếng mưa và gió. Thầy đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Lệ, tay thầy ấm áp, to lớn, bao bọc tay cô nhỏ bé, làm cô giật mình nhưng không rút tay lại. Đó là cái nắm tay đầu tiên, nhẹ nhàng, đầy rung động, như dòng điện chạy qua. Lệ cảm nhận hơi ấm từ tay thầy, lòng cô xao xuyến:
"Tay thầy ấm quá, mình không muốn buông, sao tim mình đập đập nhanh vậy."
Thầy nắm một lúc, siết nhẹ, rồi buông ra khi đến cổng trường, mưa vẫn rơi:
"Em về cẩn thận nha, không thôi ướt thêm, thầy về văn phòng đây."
Lệ gật đầu, giọng run run:
"Dạ thầy, thầy cũng về cẩn thận."
Cô chạy về nhà dưới mưa, lòng cô rối bời nhưng vui vui lạ thường, nghĩ về lời thầy và cái nắm tay ấy. Thầy quay đi, bước chậm dưới mưa, nghĩ về khoảnh khắc vừa rồi:
"Cô ấy không từ chối, biết đâu có hy vọng."
Thầy mỉm cười một mình, lòng ấm áp giữa trời mưa lạnh.
Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại đây. Chúc bạn vui nha!
Danh sách phần:
Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!